Giọng nói trong trẻo lạnh lùng khe khẽ vang lên, lại khiến lôi điện dưới đáy hồ sôi trào, phá vỡ sự tĩnh lặng trên mặt nước. Trong những ảnh hình vỡ nát, có thể lờ mờ trông thấy một bàn tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng đặt lên viên Sắc Đan đen kịt kia.
Bảo quang rực rỡ, càng tôn lên vẻ trắng ngần của bàn tay nàng. Giờ khắc này, đất trời tĩnh lặng, Trì Quảng không ra tay nữa, ngầm cho phép chủ nhân của bàn tay ngọc ngà kia nhấc linh bảo lên, để cho bảo vật hiếm có trên đời này lơ lửng giữa dòng nguyên từ lực không ngừng cuộn trào.
“Ầm ầm!”




